#Sống
🍃 NGƯỜI TA LẤY NHAU, KHÔNG PHẢI ĐỂ BỎ NHAU 🍃
Cái câu "Người ta lấy nhau, KHÔNG phải để bỏ nhau" được tụi mình đặt làm tựa cho bài viết này, cũng là câu được mình nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần trong lớp cấp độ 2 vừa qua. Ngẫm, dù đến nay, cũng đã có trên 10 lớp cấp độ 2 diễn ra rồi, vậy mà cái sự chiêu cảm những con người có cùng một tần số, một loại vấn đề về cùng một lớp vẫn thật vi diệu. Cứ mỗi lớp trôi qua, không chỉ riêng tụi mình mà tất cả các thành viên trong lớp, sẽ đều nhận thấy được cái vấn đề nổi bật nhất trong lớp mình là gì, để rồi bài thi, lời giải đáp cho vấn đề của người này, cũng chính là bài học cho người khác tự nhìn nhận và thay đổi.
"Hôn nhân - Gia đình" là một chủ đề được tụi mình chia sẻ rất nhiều lần trên trang thông qua các bài viết, như "Những nỗi đèn vàng", "Còn tình yêu ấy, lỗi lầm sẽ qua...", "Những ngã ba đường trong hôn nhân",... Để rồi trong những dòng chia sẻ, là muôn mặt của vấn đề hôn nhân được giãi bày: nào là những 'nỗi niềm đèn vàng' của cái sự ‘tiến không được – lùi không xong’ trong n những câu chuyện duyên dang dở; nào là những cuộc tình ban đầu mặn nồng say đắm để rồi khi cưới nhau về lại… vỡ mộng vì người ta không hoàn hảo như lúc mới quen; hay những sự 'say nắng' của những anh chồng cũng làm cho không khí gia đình 'cơm không lành, canh không ngọt', hoặc cũng có thể là những áp lực từ phía gia đình chồng đè nặng lên mối hôn nhân của hai người,... Mà sau này, khi được học và biết thêm về luật Nhân - Quả, Duyên - Nghiệp thông qua các giáo lý Phật pháp, tụi mình nhận ra rằng, tất cả những ai có mặt trong cuộc đời mình cũng đều có lý do, họ đều là duyên nợ của ta và những gì xảy ra đều là 'bài thi' để mỗi người học hạnh hiểu và thương rồi từ đó, cùng nhau vượt qua 'bài thi' về tình thương của mình. Chính vì thế, mà trong những vấn đề mà các học viên đặt ra "Liệu có nên cắt mối duyên trong cuộc hôn nhân này không?" thì mình thật lòng khuyên tất cả là KHÔNG, vì bởi đến đời này, NGƯỜI TA LẤY NHAU KHÔNG PHẢI ĐỂ BỎ NHAU.
Hơn 10 câu hỏi như vậy được lặp đi lặp lại trong cùng một lớp học, mình biết, đây chính là 'bài thi' chung của cả lớp, và chúng mình cũng phải có được một cái nhìn và định hướng thật khách quan, cho vấn đề này.
Trong một phần kiến thức ở lớp cấp độ 3, tụi mình sẽ chia sẻ cho mọi người về những mối duyên trong cuộc đời mỗi người thông qua mối quan hệ về những bộ phận trên một cái cây. Có người lướt qua đời ta chóng vánh tựa hồ một chiếc lá. Cũng có người có mối duyên đậm sâu hơn, đồng hành với ta một chặng đường, đây là những người có nhiệm vụ đến dạy ta một bài học rồi đi, tụi mình xếp đó là nhân duyên cành. Nhưng cũng có những mối duyên không nằm trong sự lựa chọn của bạn, mà nằm ở duyên và sự sắp xếp của Vũ trụ. Nhân duyên này chính là duyên nợ của bạn, gắn với nhau trong sợi dây bởi huyết thống như cha mẹ, con cái,... Vậy thì vai trò của người chồng, người vợ nằm ở đâu trong những mối duyên này? 🍃🌳🌿
Có người chọn là nhân duyên cây - cành, nghĩa là họ chỉ đến dạy cho chúng ta một bài học nào đó rồi rời đi. Nhưng cũng có những người chọn là cây - rễ, xem họ như một phần định mệnh của đời mình. Đúng là trong trường hợp này, sẽ không có đáp số chung mà còn phụ thuộc vào cách nhìn và đón nhận của mỗi người. Nhưng với bản thân tụi mình, người chồng hay người vợ đến với đời ta, được ràng buộc bằng pháp lý chính thức bởi tờ giấy đăng ký kết hôn, thì chắc chắn, họ chính là mối duyên sâu đậm của đời ta. Và đó cũng có nghĩa là, không phải khi vui thì hợp còn khi buồn, mệt mỏi thì chọn tan. Vì bởi, chúng ta thật khó để có thể 'đoạn' họ ra khỏi cuộc đời mình như đoạn đi một cái cây. Họ đến để cả hai cùng học, thi và lên lớp mà 🙂
Mình thấy rõ sự dùng dằng trong tâm trí của mỗi người, trong những lựa chọn tiếp tục hay dừng lại một cuộc hôn nhân. Và cũng thật hiểu sâu sắc, cái sợi dây mỏng đến mong manh giữa hai con người, chỉ cần một ai đó chạm vào là có thể vỡ tan. Nhiều học viên hỏi mình, tại sao khi yêu thì đối phương trong một phiên bản hoàn toàn khác, đầy những tính tốt, tử tế, chân thành, hiểu chuyện vậy mà khi cưới nhau về là bao nhiêu tính xấu hiển lộ. Phải chăng là do họ đổi thay, và tất cả những điều mà trước đây người ta làm cho mình là giả tạo, không xuất phát từ tình thương? Mình cười, hỏi cả lớp "Mọi người biết đó là gì không? - Chính là Nghiệp che mắt mắt chứ còn gì nữa!!!" Bạn nghĩ đi, nếu cho bạn nhìn thấy, thấu hết, hiểu hết thì chắc gì bạn đã chọn lấy người ta để rồi nhận lấy đau khổ đúng không? Vũ Trụ gửi 'bài thi' tinh tế lắm, nên việc của chúng ta là đón nhận và thi thôi, ngưng thắc mắc, ngưng oán giận, thì cuộc sống của bạn cũng từ đó xoay chuyển. Chưa kể, cái hồi bạn đến với người ta, bạn cũng đang trưng cho người ta thấy một phiên bản hết sức tốt đẹp của chính bạn. Và biết đâu, giờ đây, phía bên kia, người ta cũng đang… thắc mắc giống y như bạn vậy? Bởi vì, sau khi lấy nhau về, rất nhiều đôi vợ chồng đã không còn giữ sự ‘tương kính như tân’ với nhau như thời kỳ đầu nữa. Và cũng chính vì vậy, những đẹp đẽ bên ngoài dần phai nhạt, rơi rụng với thời gian, và những tánh xấu, chướng tật ai cũng có sẵn, cứ thế mà hiển bày…
Mình đã từng nói rất nhiều lần, mọi sự tương phùng, mọi mối duyên đến với bạn trong cuộc đời này đều là do sự dẫn dắt của Duyên - Nghiệp. Và tất nhiên, vợ chồng cũng không nằm ngoài mối duyên đó. Có người đến để trả ơn nhau, nhưng nhiều khi, là đến để 'đòi nợ' nhau. Nếu bạn đang trong một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ấy là khi hai người tìm đến nhau để trả những ơn nghĩa từ vô lượng kiếp, thì chúc mừng, bạn thật sự là một người rất rất may mắn. Thế nhưng, vẫn không ít người đến để đòi nợ nhau, những oán nợ trùng trùng ta đã không phải gây ra trong đời này kiếp này, mà tận từ những đời kiếp sống trước đây, mà đời này, với cái nhìn hạn hẹp của con mắt trần ta không thể nào nhìn thấu. Vậy thì, nếu ta không hóa giải 'bài thi' chướng duyên này để bằng mọi giá trở về tình yêu thương, mà cố tình chọn cách cắt lìa nó quách cho rồi, "cho đỡ mệt", thì bạn đã không vượt qua được 'bài thi' mà Vũ trụ dành cho bạn rồi.
Mà cái 'bài thi' này nó muôn hình vạn trạng lắm, nhiều khi nó hiển lộ to đùng ra trước mắt nhưng đôi khi cũng đến một cách thật vi tế, mà bản thân người trong cuộc không thể nhìn thấy. Rồi, thử nhìn vào các lớp học đã qua của chúng mình, mình sẽ liệt kê cho bạn một vài trường hợp điển hình nhất, trong vô vàn những nguyên nhân gây nên những trúc trắc trục trặc trong đời sống hôn nhân nha.
💫 Đầu tiên, cái mà dễ thấy nhất và dường như cũng xảy ra kha khá nhiều trong một mối quan hệ, chính là tình trạng "Khi chàng có thứ phi...". Vấn đề này, tụi mình cũng đã đề cập trong một bài viết trước đây, nên ở đây xin phép không đề cập lại quá nhiều ở đây. Chỉ muốn nhắc lại cho những ai đang trong hoàn cảnh này một điều rằng, cái bạn cần làm không phải là 'nhảy dựng lên, đòi làm cho ra lẽ', hoặc kéo đi đánh ghen, hoặc âm thầm héo hon trong đau khổ, mà cần biết vừa xoay cái vô vi bên trong, vừa xoa dịu cái hữu vi bên ngoài. Tất cả những chướng ngại đau đớn trong hôn nhân nếu có, nó cũng chính là những 'bài thi lớn' về tình thương, mà ở trong đó, bạn có vượt nổi cái góc nhìn nhỏ hẹp của những mối quan hệ đời này - kiếp này, mà chịu khó nhìn rộng ra hơn nữa, mường tượng dài sâu hơn nữa, về tận những kiếp đời quá khứ, mà ở trong đó, rất có thể những đau đớn của bạn về một 'người thứ ba' nhảy chân vào cản trở, cũng chính là nỗi đau chính bạn từng mang đến cho con người ấy, ở một đời kiếp xa xưa đó, mà trong đó, biết đâu được, bạn chẳng từng là một 'người thứ ba' đem chen chân vào hạnh phúc của gia đình người... Luật Nhân quả vẫn đang âm thầm và lạnh lùng thể hiện trên mọi phương diện của đời sống, kể cả ở mặt này, những mối quan hệ tay ba trong những mái gia đình. Như mình đã khá nhiều lần khẳng định, sống ở trên đời, cái vô vi mới là cái quyết định cái hữu vi, cái bên trong mới xoay chuyển cái bên ngoài, chứ không phải là ngược lại. Chăm chăm 'sâu đâu chặt đó', rốt cục cái cây bạn vốn từng xanh tốt, nay sẽ còn lại gì đâu, ngoài một thân cây cụt lủn và đầy vết chặt xước? Bạn hiểu heng! 🙂
💫 Thêm một nguyên nhân tiếp theo dẫn đến rất nhiều xáo trộn trong một mái ấm gia đình, chính là sự can thiệp quá sâu bởi các thành viên trong gia đình lớn vào cuộc sống hôn nhân của hai người. Mình vẫn nhớ ánh mắt và gương mặt của một chị học viên ở lớp cấp độ 2 vừa qua, khi kể về câu chuyện của mình. Chị bảo: "Từ khoảng năm 2015 đến nay, cuộc sống của chị có nhiều trục trặc, bất ý xảy ra nhất và khi học Nhân số học, chị mới nhận ra đây là khoảng thời gian nằm ở Chu kỳ rồng thứ ba của mình. Gia đình xáo trộn bởi người chồng nóng tính, không nói chuyện với nhau được. Thêm cảnh sống chung với ba chị chồng, không hòa hợp nhau dẫn đến trong một khoảng thời gian dài mình cứ chịu đựng, nhẫn nhục và rất khổ tâm". Và rồi, trong một lần chị vắng nhà, con gái nghe được những người cô trong nhà nói xấu mẹ mình và đã ghi âm lại cho chị nghe. "Tức nước thì vỡ bờ", có lẽ bao nhiêu sự nhẫn nhục, chịu đựng của chị trong quãng thời gian ấy chạm đến điểm sôi, những lời nói vô hình nhưng lại có tính sát thương cực mạnh, thêm một lần nữa chà sát vào nỗi đau âm ỉ của chị bấy lâu nay. Cuối cùng, gia đình bốn người chia hai ngả. Người chồng với đứa con lớn vẫn ở đó, còn chị và cô con gái nhỏ quyết định ôm gói ra đi, tìm một căn phòng trọ ở tạm. Sự việc ấy, cũng đã để lại trong đứa con gái của chị một vết sẹo về tình thương với những người ruột rà.
Mà, ngẫm lại, cái nguyên nhân thứ hai này cũng xuất hiện quá trời nhiều trong các mái nhà à nha! Hai năm trước đây, tụi mình cũng đã từng làm một buổi trò chuyện truyền cảm hứng với chủ đề "Làm sao thương được mẹ chồng", để rồi khi nhận thư các bạn gửi về, tụi mình nhận ra, nhiều khi cái mâu thuẫn âm ỉ đó không chỉ xuất phát từ mẹ chồng - nàng dâu không đâu mà còn nhiều nhân vật khác đằng sau đó như chị em chồng, gia đình hai bên nội ngoại,... Cũng vòng vèo và vô cùng phức tạp, mà đúng là những ai 'dây thần kinh mỏng' một chút là khó mà chịu nổi. Rồi họ phải làm sao để hóa giải những 'chướng duyên' này? Tụi mình sẽ 'kê đơn' chung ở cuối bài viết heng!
Giờ thì quay trở lại với câu chuyện trên, bạn thấy một hệ lụy vô cùng lớn trong mỗi cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không chỉ dừng lại ở việc hai người trong cuộc đau khổ mà song song đó, cũng gieo vào trong con cái những tổn thương nhất định. Bé gái trong câu chuyện được kể trên, sau khi mẹ em học xong lớp Quản trị cuộc sống với Nhân số học cấp độ 1 của chúng mình, bắt đầu thực hành các bài tập Năng lượng, Biết ơn, Sám hối và rồi như lời chị kể, sau 14 ngày, người chồng gọi cho chị và mở lời "Thôi hai mẹ con về nhà đi!". Để rồi, cái vấn đề chị đặt ra và cần lời khuyên trong lớp học là "Giờ chị có nên quay trở về không trong khi nỗi đau, sự tổn thương trong chị vẫn còn"? Mà nếu cho chị có về thì cũng thật khó thuyết phục con gái "Vì bây giờ nó hận ba và các cô của nó lắm! Nó không muốn về!".
Cái từ 'hận' khởi lên từ một cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ trong một cô bé chưa đầy mười lăm tuổi, nghe thật xót xa làm sao! Bạn còn nhớ trong tập Góc nhìn cuộc sống "Tuổi 23 và Những lần 'vượt sóng cuộc đời'" mà chúng mình vừa phát vào tuần trước không? Cô bé trong tập ấy cũng chính là 'nạn nhân' của một gia đình không hạnh phúc khác: "Con sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc, từ bé con phải chứng kiến những cuộc cãi vã, bất hòa, bạo lực của bố, đến năm con lên 7 thì bố mẹ con ly hôn, con ở với mẹ còn em trai ở với bố". Để rồi chuỗi ngày dài sau đó, cô bé phải sống trong những ngày thương nhớ em và trách cuộc đời sao quá bất công "Cứ nằm xuống là con khóc, con quằn quại, giằng xé tâm can, con nhớ em trai, con muốn có một gia đình bình thường như bao người khác, không cần giàu sang chỉ cần bên nhau là đủ mà sao khó quá, những lúc này con yếu đuối thương cho số phận mình".
Thấy thương cho những chiếc mầm xanh, lẽ ra các con phải được vươn mình trong những tươi tắm bởi tình thương gia đình, được phát triển một cách vô âu, trong trẻo với lứa tuổi của các con. Vậy mà cuộc sống lại thử thách con quá nhiều, thông qua 'bài thi' của ba mẹ. Vậy thì nếu xét theo mặt đời, một cuộc hôn nhân không an vui, hạnh phúc không chỉ gây đau khổ cho bản thân người trong cuộc, mà còn để lại những hệ lụy rất nhiều trong sự trưởng thành và nhận thức của con trẻ. Tụi nó sẽ lớn lên vớt những vết sẹo chằng chịt từ câu chuyện của bố mẹ mình, để rồi không ít những bạn trẻ xuất hiện trong các lớp học của mình đã từng bảo rằng: "Vì chứng kiến những cuộc bố bạo hành mẹ từ nhỏ, nên bây giờ em hoài nghi vào tình yêu đôi lứa và không tin tình yêu đôi lứa còn tồn tại". Rồi bạn thấy sau tất cả, cũng chẳng có ai an vui gì. Bạn không vui, người bạn đời của bạn chưa chắc cũng hạnh phúc, mà những đứa con của bạn thì lại bị sang chấn tâm lý quá nhiều.
Đấy là tụi mình đang xét về mặt đời, về những nỗi đau hiển lộ rõ ở mỗi người trong một mối hôn nhân không hạnh phúc. Còn nếu ta chịu khó nhìn sâu vào trong vấn đề, nếu những bất ý, những chướng duyên xảy đến trong mối quan hệ của bạn, mà bạn chọn cắt đoạn nó đi thì phải chăng bạn cũng 'rớt bài thi' mà Vũ trụ dành cho bạn rồi. 'Bài thi' đến nhưng bạn chọn không thi, cắt đoạn nó và nhảy qua, thì bạn đâu được lên lớp đâu đúng không nè? Mà khi không được lên lớp, tất nhiên, bạn phải học lại 'bài thi' đó rồi. Vũ trụ có thể nhìn thấu mọi sự luồn lách của bạn một cách đầy vi tế, nên bạn cũng đừng nghĩ đến việc che mắt Vũ trụ khi chưa hoàn thành 'bài thi' được giao đâu.
Với những cặp vợ chồng đã ly hôn rồi, thì thôi sự cũng đã lỡ. Lúc này đây, cái mà mỗi người cần là ngưng oán giận. Đừng để sự hằn học, oán thù dai dẳng đeo bám và làm khổ mình, làm khổ người đến cuối đời. Vì cứ như vậy, kiểu nào kiếp sau hai bạn cũng phải gặp lại nhau, để đòi mối nợ chưa dứt này. Mà cứ lặp đi lặp lại những vòng tròn như vậy, mệt quá phải không bạn. Nên thôi, bây giờ ta ý thức được rồi, thì tha thứ và buông đi. Đừng chấp mắc vào những việc đã xảy ra nữa, nhen!
Còn với những cuộc hôn nhân đang chênh chao trên bờ vực thẳm hoặc đã ly thân thì mình luôn luôn khuyên mọi người, ĐỪNG BỎ NHAU. Những cái tính xấu, những điều còn bất ý, những mỏi mệt, lo lắng mà mọi người đang trải qua cũng chỉ là một 'bài thi khó' mà Vũ trụ dành cho cả hai mà thôi. Và bạn tin mình đi, Vũ trụ sẽ không cho ai một 'bài thi' quá sức đâu, mà quan trọng là ở cách bạn đón nhận, quyết tâm để thi nó như thế nào mà thôi.
Người ta thường nói, duyên do trời định nhưng phận do người tạo. Việc giữ nhau hay buông tay nhau, hoàn toàn đều nằm trong sự chủ động của hai người đúng không? Vậy thì, Vũ trụ đâu ép bạn vào ngõ cụt trong một sự lựa chọn duy nhất là ly hôn đâu, mà ở đó, bạn có quyền lựa chọn cho cuộc sống của chính mình. Mà lựa chọn đầu tiên có lẽ là học cách Hiểu và Thương. Đâu phải ngẫu nhiên, những ai đang vướng phải 'bài thi' về tình thương gần như đều trống hoàn toàn con số 6 trong Biểu đồ dù đã điền đầy đủ họ tên vào. Vậy thì bạn phải hiểu một điều, bạn đến đời này để học những bài học về tình thương, mà trước hết là học thương chính mình và những người thân cận với mình như chồng/vợ, con, ba mẹ,... Có nhiều người mải mê đem năng lượng, tình thương của mình chan rải khắp nơi để rồi tự hỏi, tại sao cả cuộc đời mình đem hết lòng hết dạ lan tỏa tình thương cho những người xung quanh mà sao vẫn thấy thiếu thiếu một chút gì đó trong hơi ấm gia đình. Bạn biết vì sao không? Là vì bạn quên mất một điều, trước khi tỏa tình thương đi khắp nơi, bạn phải đủ năng lượng tự thân, bạn phải biết thương mình trước, thương những người thân gần với bạn trước, để rồi cuộc sống của bạn thật sự an ổn thì bạn mới lan tỏa điều đó lan rộng hơn được. Một vòng tay không khỏe thì làm sao dang ra để ôm trọn mọi thứ vào lòng, phải không?
Vậy thì nếu bạn và người bạn đời đang có những bất ý chưa an vui, đừng tự hỏi "Tại sao người đó thay đổi? Người đó không giống với phiên bản mình biết trước đây?" mà trước hết hãy nhìn lại mình, mình có thay đổi gì không, mình có đem cảm xúc và sự kỳ vọng của mình áp đặt lên cuộc sống của đối phương hay không? Nếu những ai đã tìm hiểu về Nhân số học rồi, thì có thể vạch ra những biểu đồ của nhau, để xem những điểm mạnh, điểm yếu của mỗi người để hiểu mình, hiểu người hơn, rồi từ đó bạn sẽ nhận ra, bên cạnh việc thấy quá trời những điều không hoàn hảo ở đối phương, bạn cũng sẽ nhận ra mình cũng có quá trời những điểm chưa hoàn thiện, và thay vì cứ mệt mỏi, kêu gào, than phiền vì tại sao họ lại thế này, thế nọ, bạn chọn cách đi sửa mình tốt hơn, tăng năng lượng của mình lên thì tự nhiên bạn sẽ thấy, đối phương của bạn cũng sẽ thay đổi rất nhiều.
Bên cạnh đó, tụi mình cũng đã nhấn mạnh rất nhiều lần, việc một ai đó đến trong cuộc đời của bạn cũng chính là sự dẫn dắt của Duyên - Nghiệp. Bạn nghĩ đi, tại sao trong mấy tỷ người khác, bạn không chọn ai mà lấy đúng anh này làm chồng? Hay tại sao trong rất nhiều cô gái bạn gặp, bạn chỉ có thể rung động với mỗi cô này, và lấy về làm vợ. Phải là có những mối duyên đậm sâu với nhau lắm mới có thể nên duyên vợ chồng ở kiếp này. Thế nhưng cuộc sống hôn nhân đâu phải lúc nào cũng đầy rực rỡ, êm đềm, mặn nồng đâu mà sẽ có những trục trặc, bất ý xảy ra sau khi cưới nhau về. Những lúc đó, đừng vội buông nhau mà bạn phải hiểu rằng, Vũ trụ đã chọn người đó đến đời này để làm 'bài thi' cho mình. Vậy thì, cứ thi thôi, và thi cho tốt vào! 🙂
Đầu tiên hãy thực hành miên mật các Bài tập Biết ơn mà nhà MayQ đã khuyên bạn thực hành trong suốt một năm nay.
Mà một trong 28 bài tập đó, có một bài về "Phép màu cải thiện mối quan hệ", trong đó, bạn phải viết ra mười điều bạn cảm thấy biết ơn với những người đang làm bạn đau khổ. Điều này dễ không? Không dễ chút nào phải không, khi một trái tim đang bị tổn thương quá nhiều, thường họ sẽ nghĩ đến vết đau đang hiện hữu mà khó có thể nhìn thấy những điều tốt đã và đang hiện hữu ở người gây nên đau khổ trong bạn. Thế nhưng, như cô Rhonda Byrne chia sẻ trong phần bài tập ấy: "Đổ lỗi cho nhau sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề, và cũng không khiến cuộc sống tốt đẹp hơn. Bạn đổ lỗi càng nhiều, thì mối quan hệ càng xấu đi và cuộc sống bạn càng tồi tệ". Vậy nên, thay vì oán giận trong những câu hỏi Tại sao? thì bạn hãy hành động đi. Ngoài việc thực hành các bài tập Biết ơn để gia tăng năng lượng, cân bằng cảm xúc thì một phương pháp vô cùng hiệu nghiệm mà các học viên trong các lớp học chúng mình đã áp dụng và xoay chuyển được cuộc sống của họ rất nhiều, đó chính là Ho'Oponopono. Chỉ mất có 13 phút mỗi ngày thôi, bạn hãy đọc 108 lần Ho'Oponopono và hướng về người bạn muốn xoay chuyển. Hãy quán gương mặt người đó trong phiên bản thật dễ thương, hiền hòa mà bạn từng biết trong lúc đọc để rồi sau khoảng một thời gian dài, bạn miên mật thực hành, bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn, mọi việc đến với bạn một cách dễ chịu hơn và người bạn muốn hướng đến cũng có một sự thay đổi ít nhiều. Bên cạnh đó, nếu bạn nào đang theo Phật giáo thì việc đọc Lương Hoàng Sám và Lạy Sám hối mỗi ngày, thành tâm ăn năn sám hối những oan oan tương báo mà mình cố tình hay vô ý gây ra từ vô lượng kiếp cho đến nay, để tẩy đi những nghiệp xấu, và những chướng duyên đang đến để làm 'bài thi' cho mình. Bạn ráng lên nha, xoay chuyển mỗi ngày một ít, 21 ngày, 49 ngày hay thậm chí một năm, ba năm để hóa giải cho một chướng duyên là điều hoàn toàn có thể. Quan trọng là bạn phải thật kiên trì, hành Hiểu và Thương, và đừng bỏ cuộc!
Bên cạnh đó, việc ngồi lại nói chuyện với nhau cũng là một phương thuốc vô cùng hiệu nghiệm để giải quyết và hàn gắn các mối quan hệ. Tất nhiên cuộc trò chuyện cũng phải xuất phát từ thái độ thiện chí, lắng nghe và mang tính xây dựng từ cả hai bên nhen. Chứ ai cũng mang cục nóng và cái chấp trong người ra để nói chuyện, là càng 'hư bột hư đường' thêm nữa. Và khi chịu lắng nghe nhau, hiểu được tiếng lòng của nhau, bạn sẽ thấy mọi chuyện sẽ dần dần bé lại mà sự bao dung và tình thương trong nhau sẽ dài rộng thêm ra. Và khi đã có lại được tiếng nói chung rồi, lúc này đây bạn nhớ, đừng giữ nhau ở mặt đời mà hãy song hành cùng nhau thêm một tầng mới của nhận thức. Lúc này đây, hai bạn có thể trở thành những bạn đạo của nhau, cùng nhau sám hối, tu tập, thực hành các bài tập đẩy năng lượng lên mỗi ngày. Và khi mỗi người được trở về đúng với sự phát triển theo Chu kỳ Rồng, bạn sẽ nhận ra, những 'bài thi', những 'chướng duyên' cũng từ đó dần dần được tháo gỡ.
Lúc bấy giờ, hãy nhớ lại lời bạn QH từng nói nhen "Người ta lấy nhau, KHÔNG phải để bỏ nhau". Mà là để cùng 'học', cùng 'thi', cùng 'lên lớp' và cùng chạm đến những phần nhận thức mới trong đời này. 💛📝📈
Gửi Niệm lành cho tất cả,
(23.09.2021 - QH & MayQ Team)
#Ngườitalấynhau
#khôngphảiđểbỏnhau
#Còntìnhyêuấylỗilầmsẽqua
同時也有50部Youtube影片,追蹤數超過28萬的網紅Duong Edward Nguyen,也在其Youtube影片中提到,NHẠC HOA LỜI VIỆT ACOUSTIC COVER - CON TIM XAO ĐỘNG - Dương Edward || KHÚC HOẠ TÌNH 2021 ------------------------------------------------------------...
「con tim mong manh」的推薦目錄:
con tim mong manh 在 Facebook 的最佳解答
GIVING BACK - DAY 3
Nhiều anh chị đã nhắn cho BA là ngoài số tiền hỗ trợ của BA, các anh chị cũng nhận được thêm chút ít tiền từ những người hảo tâm không tên. BA xin cảm ơn những fans của BA đã chung tay giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn, lan tỏa những giá trị tích cực trong cuộc sống.
Hôm nay BA gửi thêm được cho 11 anh chị bên dưới, mong các anh chị sẽ nhận thêm nhiều sự trợ gíup khác
21. Lê Kim Ngân: Đang điều trị covid và bị cách ly 14 ngày ở SG không về quê được, nghỉ không lương 3 tháng nay, cty không có hỗ trợ 1 khoản nào
SDT: 033 6986976
ĐC: 219/66 Dương bá trạc, p1, q8
STK: LE KIM NGAN 070085384137 Ngân hàng SACOMBANK
22. Hồ Thúy Hoa: Không đi làm 2 tháng, ở với ba và mẹ, cả 2 cũng không đi làm được, mẹ và em vừa điều trị covid xong
SDT: 039 6893544
ĐC: 25/1 Khu phố, bình giao phường thuận giao, TP Thuận An, Bình dương
STK: HO THUY HOA 700016331686 SHINHANBANK
23. Hồ Thị Thanh Ngân : Cha bị viêm phổi nặng, động kinh toàn thể ,chấn thương sọ não. Mẹ bị ép đây thần kính não, thoát vị đĩa đệm cột sống lưng nên ko đi đc. Hiện tai bà nằm 1 chỗ.
SDT: 0326596414
ĐC:
STK: HO THI THANH NGAN 070121965354 SACOMBANK
24. Võ Thị Kim Thoa: Mang bầu 36 tuần có con nhỏ 3t ko co tiền đi sanh với mua sữa cho bé.
SDT:
ĐC: 455/150 An Dương Vương, p3,q5
STK: Võ Thị Kim Thoa 19609887 ACB
25. Đỗ Thị Hương: 2 vợ chồng bán hàng rong và lao động tự do, đang nuôi 2 con nhỏ, đang nợ tiền trọ và không đủ tiền mua sữa cho con, địa phương có hỗ trợ 1 ít gạo và mì, trứng.
SDT: 090 1198963
ĐC: 60 Phan van hon, hoc mon
STK: DO THI HUONG 9901198963 VIETCOMBANK
26. Phương Trang: Ba bị lủng ruột phải đi mổ làm hậu môn nhân tạo bên hông bụng phải mang bọc giờ thì bị nhiễm trùng e mong chị giúp đỡ. (Đã xác nhận giấy bác sĩ)
SDT: 0796580963
ĐC: Thị Xã Hoàng Mai - Nghệ An
STK: HUYNH VAN PHO (chồng) 6090205982929 Agribank
27. NGUYEN THI MY TIEN: Chồng thất nghiệp hơn 3 tháng nay, có 2 bé, bé 4 tuổi với bé 1 tuổi rưỡi với ba mẹ chồng già bệnh. Hiện giờ vợ chồng e can kiệt tiền mua sữa và lương thực thực để ăn rồi.
SDT: 058 3064590
ĐC: 500 Lê văn Khương phương thới an quận 12
STK: NGUYEN THI MY TIEN 060173023793 SACOMBANK
28. Trần Ngọc Mạnh: Nhà có con nhỏ gần 3 tháng tuổi hai vợ chông thất nghiệp hơn 3 tháng nay rồi ạ,thêm bà ngoại vào chăm cháu mắc kẹt lại k về đc
SDT: 098 1222660
ĐC: 551/132/1 Lê Văn Khương, Q12
STK: TRAN NGOC MANH 102006732699 VIETIN BANK
29. Nguyễn Thị Hiền: mẹ đơn thân ở Hậu Giang, thất nghiệp 4 tháng, không có giấy tờ tùy thân nên ko nhận được tiền trợ cấp của nhà nước.
SDT: 090 2545312
ĐC: 150/8/2 đường Tân Hòa Đông. Phường 14.Q6 ạ
STK: PHAN NGOC BA (hàng xóm) 070037715733 Sacombank
30. Tuoi Doan Thi Le: Hiện gia đình có 6 người bao gồm cả mẹ ( Nguyễn Thị Mai). Mà ảnh hưởng dịch nên 2 vợ chồng e nghĩ làm 3 tháng nay hiện không đủ tiền để mua thuốc cho mẹ già bị bệnh tim mạch và nhìu bệnh kết hợp và sữa cho con nhỏ (3 tuổi). 2 đứa lớn thì mới vô học.
SDT: 077 8812635
ĐC: 62/50A ấp 3 tổ 12 XTT 7-6 xã xuân thới thượng hóc môn tphcm.
STK: DOAN THI LE TUOI 6320205765270 AGRIBANK
31. Bùi Thị Ý Nhi : Vào saigon 2 năm, làm nhân công xếp quần áo cho xưởng may tự phát. Bị thất nghiệp vì covid, hiện đang ở nhờ. Nhà đông người ở Huế đang vùng dịch nặng.
SDT: 0932520905
ĐC: 352/3A Lê Văn Quới, Bình Hưng Hoà A , Bình Tân
STK: BUI THI Y NHI 6460205713287 Agribank
(còn tiếp...)
con tim mong manh 在 Facebook 的精選貼文
Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 10: “Tại sao tình yêu đến cuối cùng, vẫn luôn phải có ai đó hy sinh bản thân mình vậy?”
Khi chúng ta đắm chìm trong cuộc tình của hiện tại, chúng ta sẽ cảm thấy rằng thời gian mình đang có cho cuộc tình này thật dài.
Ai cũng vậy, lúc đang yêu đều chẳng còn tỉnh táo.
Dù người ngoài có nói thế nào, cũng không tin rằng mình đang lang thang trong cõi mộng.
Tôi đã từng thấy rất nhiều người làm kỷ niệm tình yêu 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng, 2 tháng… Họ hay nói rằng: Không quan trọng ở bên nhau bao lâu? Quan trọng là chọn được đúng người mình muốn gắn bó và xem đó là cả cuộc đời.
Thế rồi, phần lớn trong số đó, đều chia tay cả.
Những cái kỷ niệm yêu nhau vài ngày ấy trong mắt thế gian bỗng trở nên buồn cười biết mấy? Năm dài tháng rộng, chúng ta đều mơ hồ về tương lai. Ai dám chắc ngày mai tình cảm mà ta cho rằng sâu đậm ngày hôm nay sẽ không hề sai khác? Lúc đang yêu thì ai cũng muốn “trọn đời trọn kiếp”… Nhưng đâu dễ dàng có thể “trọn đời trọn kiếp” bên nhau?
Tôi quen biết anh đã được vài năm. Những năm trước đây, nhìn về phía anh với lòng ngưỡng mộ của một đứa trẻ mới bước vào đời. Bằng một cách nào đó, số phận đã kéo tôi vào cuộc tình này. Với tôi là tình cảm thanh xuân đầu đời thuần khiết nhất. Với anh nó là gì, tôi chưa từng muốn hỏi. Tôi đem đoạn thời gian chúng tôi yêu nhau ngắn ngủi, ngơ ngốc đặt cạnh mối tình của anh với Như Hoa. Rồi vô thức đưa tay lên sờ vào bụng mình… Tôi bỗng nhận ra khi Như Hoa mang thai và kết hôn với anh, cô ấy cũng ở tầm tuổi của tôi lúc này, mới ngoài hai mươi tuổi.
Tôi may mắn hơn chị ấy, là Mặt Trời rất chào đón đứa con này. Còn chị ấy, những năm tháng đó, đã sống như thế nào nhỉ? Khi mà bị chính cha đẻ của đứa con trong bụng mình ruồng bỏ? Lần đầu tiên người phụ nữ trong tôi thổn thức, thương cảm với quãng thời gian đau đến cháy lòng ấy của Như Hoa.
Hơn cả cái gọi là “tình địch”, chúng tôi đều là đàn bà và bây giờ, đều là “mẹ”. Nỗi cô đơn dằng xé khi mang thai đầy hờn tủi lại bị người đầu gối tay ấp bên mình hôm nào rũ bỏ. Quả thật chẳng dễ nói thành lời.
Có lẽ những gì Như Hoa đi qua còn nhiều hơn những gì tôi biết. Thế mà chỉ hình dung nhiêu đó thôi, đặt mình vào vị trí ấy đã đủ thấy rất hoang mang. Lờ mờ trong tôi, với sự đồng cảm dành cho Như Hoa của những năm tháng hai mươi đầy non nớt… Tôi cảm giác như mình hiểu được… Đó là sự bất an, hoang mang vô định. Chắc hẳn nó dày xéo và đau đớn lắm.
Sau buổi tối ngày hôm ấy, tôi đã thử, khi que thử thai hiện lên hai vạch đỏ… Mặc dù đã gần như biết trước kết quả, nhưng cả cơ thể tôi vẫn run lên một nỗi sợ hãi như muốn vỡ oà.
Nếu giả dối, tôi có thể chia sẻ rằng đó là cảm giác hạnh phúc khi chắc chắn rằng mình đã mang thai đứa con của người đàn ông mình yêu.
Nhưng nếu thành thật, thì sự run rẩy ấy của tôi, không phải là hạnh phúc.
Nếu thành thật với chính bản thân mình lúc đó, tôi biết rằng mình vẫn có chút mong chờ một kết quả… khác đi. Vẫn hy vọng que thử thai chỉ hiện lên một vạch. Vẫn trông chờ rằng chỉ là do mình quá stress nên bị trễ kinh mà thôi.
Tôi, như đã chia sẻ rất nhiều lần trước đây, chưa từng sẵn sàng để bước vào hôn nhân. Càng chưa từng nghĩ mình sẽ làm mẹ sớm như vậy. Tôi rõ ràng không phải là người con gái nữ chính ngôn tình để có thể nhảy cẫng lên vui mừng vì cái thai ngoài dự kiến. Tôi đã uống thuốc mà. Tại sao? Lẽ nào là số phận?
Nhưng tôi cũng chưa từng có ý định sẽ từ bỏ đứa trẻ này. Chỉ là chút bất an rất thường tình khi cuộc đời mình bỗng nhiên va vào một người rồi đi chệch hoàn toàn quỹ đạo vốn đã định trước.
Yêu một người đậm sâu. Yêu một người hết lòng. Yêu bằng trái tim nóng bỏng. Yêu với thanh xuân nhiệt huyết. Yêu cùng đam mê mãnh liệt…
Tất cả những điều đẹp đẽ đó, đâu cứ phải kết thúc bằng một đám cưới và những đứa trẻ chứ?
Ai cũng có cuộc đời và ước mơ rực rỡ của riêng mình.
Sao người ta không thể cứ yêu nhau và bên nhau thôi? Và cứ mỗi người vẫn có thể vừa yêu vừa theo đuổi hoài bão của riêng mình?
Tại sao tình yêu đến cuối cùng rồi thì vẫn luôn phải có ai đó hy sinh bản thân mình vậy?
Tôi không hiểu.
Nhưng giờ đây, em bé đã ở trong bụng tôi rồi. Dù chưa sẵn sàng, tôi cũng cần phải hiểu rằng điều đó đó đã đến.
Anh rất vui mừng khi nhận tin que thử thai đã hiện lên hai vạch. Thậm chí còn thốt lên: “Tuyệt Vời!”, không quên dặn tôi rằng cần phải đi khám thai để biết em bé đã bao nhiêu tuần tuổi. Anh có vẻ vô cùng vô cùng hạnh phúc vì chuyện này. Niềm hạnh phúc có chút gì đó trẻ thơ, đơn thuần, khác hẳn anh của thường ngày mà tôi từng biết.
Anh còn nói với tôi rằng:
- Có lẽ đến lúc, anh nên gặp bố mẹ em rồi. Em có thể sắp xếp một buổi ăn tối với bố mẹ, để anh có thể chào hỏi hai bác chứ?
Mặt tôi nghệt ra. Mọi thứ diễn tiến quá nhanh và đi quá xa những gì tôi kỳ vọng. Tôi ấp úng:
- Ừm… Để… em nói chuyện với bố mẹ trước… Uhmm… Anh cũng biết hoàn cảnh nhà em mà… Nó… có hơi phức tạp một chút. Vì… bố mẹ em mỗi người ở một nhà…
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông, nhẹ nhàng đáp:
- Ừ babe, anh hiểu mà. Em cứ sắp xếp, báo anh trước một tiếng là được.
Tôi gật đầu. Có lẽ vẻ mặt bần thần của tôi khiến anh chú ý. Anh vuốt tóc tôi rồi khẽ nói:
- Chúng ta đều đã trải qua những chuyện không hoàn hảo. Hãy cho con một gia đình hoàn hảo nhất mà anh và em có thể.
Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh mỉm cười nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm như đại dương. Như Hoa nói đúng, chỉ cần nhìn sự dịu dàng của anh lúc này… Tôi biết… chắc chắn anh sẽ là một người cha tốt.
Có lẽ rất nhiều người nếu biết tâm trạng tôi vào thời khắc này, đầy hoang mang và rất nhiều gợn sóng, sẽ đặt câu hỏi rằng: “Rốt cục, An Sương, mày có bị điên không?”
Hàng triệu cô gái trên thế gian này chỉ hy vọng có thể hạnh phúc khi người mình yêu ở bên, mong chờ đứa con của cả hai chào đời.
Còn tôi lúc này, chỉ cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ vô thực. Không phải là cơn ác mộng, nhưng cũng không cảm giác đây là giấc mơ đẹp. Chỉ có một điều duy nhất bao trùm xung quanh tất cả, đó chính là cảm giác không - chân - thật chút nào.
____________
Tôi hỏi mẹ rằng, liệu tôi có thể ngủ cùng mẹ một đêm không? Có rất nhiều điều tôi muốn tâm sự cùng mẹ. Chuyện này, chỉ có thể hỏi mẹ được thôi. Mẹ không chỉ là mẹ. Bà còn là người bạn lớn nhất cuộc đời tôi. Người duy nhất trên cuộc đời tôi có thể yên tâm chia sẻ mọi điều mà không cần lo lắng về bất kỳ sự phán xét nào.
Mẹ nói tôi qua nhà mẹ đi. Tôi ngạc nhiên hỏi mẹ:
- Còn chú Kiên thì sao? Không phải con sang thì hơi bất tiện?
Mẹ mỉm cười nói mẹ và chú đã chia tay rồi. Tôi không ráng hỏi thêm, vì sợ làm mẹ chạnh lòng. Từ khi bố có vợ và con mới, mẹ đã yêu và chia tay tới hai lần rồi.
Vì mẹ vẫn còn trẻ và đẹp lắm, nên người ngoài nhìn vào thấy mẹ yêu đương thay đổi nhiều lần, đa số đều không thiện cảm. Ở xã hội này, không cần biết bạn sống tốt ra sao, người ta cũng chẳng có thời gian quan tâm cuộc sống của bạn vốn dĩ nhiều mệt mỏi thế nào, họ chỉ nhìn bề ngoài rồi buông lời phán xét cay nghiệt. Đó là thói đời vốn dĩ ta chẳng thể nào thay đổi.
Có rất nhiều tiếng xì xào xung quanh mẹ tôi. Rằng mẹ lẳng lơ nên mới mang thai tôi khi mới mười bảy mười tám tuổi như thế, chứ người bình thường, con gái nhà lành ai lại vậy bao giờ? Rồi lại còn ly dị chồng. Đàn bà đa tình, không an phận như thế, đàn ông nào chịu nổi? Bằng chứng là ly hôn xong cặp hết thằng này thằng nọ. Còn đuổi cả con gái ruột ra riêng ở để có chỗ hú hí với đủ loại nhân tình.
Nhưng tôi nể mẹ lắm. Vì dù đứng trước ngần đó những lời cay nghiệt không đúng về mình, mẹ vẫn bình tĩnh lặng thinh, sống cuộc đời riêng mình chưa bao giờ lên tiếng thanh minh hay giải thích. Dù mẹ có ở bên bao nhiêu người đi chăng nữa, mẹ vẫn luôn nhận được sự tôn trọng từ bố tôi và tất nhiên cả tôi nữa. Mẹ từng nói:
- Không quan trọng người khác nghĩ về mình như thế nào. Quan trọng mình biết mình là ai và mình nghĩ về chính mình ra sao.
Từ lâu tôi đã nhận ra, người phụ nữ mà tôi muốn trở thành, hình mẫu Nữ Cường Nhân mà tôi luôn khát khao đạt được, gần tôi nhất, chính là Mẹ.
Lance Conard đã từng nói một câu mà tôi rất thích, vì nó rất đúng với những gì tôi nhìn thấy ở mẹ của mình: “I can imagine no heroism greater than motherhood”
( Tôi có thể tưởng tượng không có chủ nghĩa anh hùng nào vĩ đại hơn tình mẫu tử )
Tối hôm ấy, tôi nằm ôm mẹ, hai mẹ con thủ thỉ chuyện trò. Tôi thì thầm với mẹ:
- Mẹ ơi, con đã thử rồi, là hai vạch. Con có em bé rồi.
Mẹ đặt tay lên tay tôi đang ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ:
- Ừ.
Tôi ngước mắt lên ngạc nhiên nhìn mẹ:
- Sao mẹ lại “Ừ” thôi.
Mẹ mỉm cười:
- Ừ thì mình có em bé thì mình đẻ thôi.
Tôi lại dúi đầu vào trong lòng mẹ, giọng hờn trách:
- Sao mẹ chẳng giống mẹ người ta? Mẹ phải mắng con chứ? Mẹ phải tra hỏi nhiều một chút chứ?!
Mẹ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Con cái có là chuyện tốt mà. Có nhiều người bây giờ muốn có con còn cầu chẳng được. Có gì đâu mà phải tra hỏi nhiều?!
Tôi lại hỏi mẹ:
- Mẹ không hỏi bố đứa trẻ thấy sao? Tương lai con tính thế nào? Mẹ không thắc mắc à?
Mẹ đáp:
- Người ta chỉ thắc mắc chuyện tương lai nếu người ta không có niềm tin vào đối phương và hiện tại. Mẹ tin ở con nên mẹ sẽ ủng hộ con dù con quyết định như thế nào. Bố của đứa trẻ dù có quyết định ra sao, mẹ cũng không cảm thấy là chuyện lớn. Con mang thai cháu của mẹ chứ có phải cậu ta đâu.
Nói rồi mẹ bật cười. Tôi cũng vì tiếng cười hào sảng của mẹ mà cười theo lúc nào không hay.
- Mẹ nói chuyện buồn cười thật đấy. Nói như mẹ thì đàn ông như công cụ … phối giống sinh sản ấy. Có bầu rồi thì đàn ông có cũng được, không có cũng không sao à?
Mẹ lấy tay búng vào trán tôi:
- Con bé này! Linh tinh! Qua miệng cô nói thành kinh quá đấy! Ý mẹ không hẳn là như vậy.
Tôi tủm tỉm:
- Con đùa thôi mà. Có hai mẹ con thôi mà mẹ làm gì mà như thật.
Mẹ nói tiếp:
- Hai người yêu nhau, sẵn sàng ở bên nhau và xây dựng gia đình với những đứa trẻ, là điều may mắn, hạnh phúc nhất. Nhưng nếu một trong hai người chưa sẵn sàng bước lên trạng thái mới của mối quan hệ, thì không nên áp lực phải thế này thế kia để tất cả cùng mệt mỏi.
Tôi đáp lại mẹ:
- Anh Minh muốn gặp bố mẹ. Có lẽ, người chưa sẵn sàng… là con.
Mẹ xoa đầu tôi an ủi:
- Không sao… cậu ấy muốn gặp, thì gặp thôi. Cũng nên chào hỏi nhau một chút, không phải sao?
Tôi ôm lấy mẹ thật chặt:
- Nhưng… mẹ ơi… con chưa muốn lấy chồng đâu. Con không muốn cưới chạy bầu… Con… có thể cứ yêu và sinh con thôi được không?
Mẹ từ tốn đáp lại câu hỏi của tôi:
- Bất cứ điều gì con muốn, mẹ sẽ luôn ủng hộ.
Tôi hỏi mẹ:
- Mẹ không sợ người ta sẽ đàm tiếu sao?
Mẹ đáp:
- Mẹ chỉ sợ con gái mẹ buồn. Miệng mồm thiên hạ mẹ không quản họ, mẹ cũng không muốn con gái mẹ phải sống theo nguyện vọng của thiên hạ, để vui lòng đám người xa lạ ngoài kia. Mẹ chỉ lo lắng con còn trẻ, không chịu nổi áp lực. Chứ mẹ tầm này rồi, sóng gió nào không từng trải qua. Sao có thể vì dăm ba lời nói của người dưng mà lại khiến con cái mình khổ sở?
Nghe những lời mẹ nói, bỗng dưng tôi rơi nước mắt. Cứ thút thít nằm trong vòng tay mẹ như đứa trẻ dại khờ. Con có lớn khôn, trưởng thành thế nào, bước ra đời có ra sao, trở về nhà vẫn là con của mẹ. Biết bao nhiêu cô gái muốn khoác lên mình bộ áo cưới. Mọi người đều mặc định, là phụ nữ sẽ thích kết hôn và phải kết hôn. Tôi nằm trong số ít còn lại, bản thân chưa từng muốn phải làm những việc mình chưa sẵn sàng. Thực ra, anh chưa từng đề cập với tôi chuyện hôn nhân. Nhưng tôi cũng luôn cảm giác, anh không sẵn sàng cho một đám cưới. Anh chỉ sẵn sàng để làm cha thôi - có lẽ đây là điều mà anh đã luôn chờ đợi.
Tôi không muốn trở thành người phụ nữ đem cái thai ra để trói buộc một người đàn ông. Em bé của tôi cũng không đáng phải trở thành công cụ hay lý do cho một đám cưới đến sớm hơn dự định. Tôi không chối bỏ hôn nhân, tôi chỉ là muốn nó đến khi tất cả những người trong cuộc đã thực sự sẵn sàng thôi.
Tôi hỏi mẹ:
- Ngày đó mẹ cưới bố, là vì có bầu con hả mẹ?
Mẹ tôi lắc đầu:
- Hồi đó bố mẹ còn nhỏ quá, chẳng suy nghĩ gì nhiều cả. Bố mẹ yêu nhau lúc cả hai còn là trẻ con. Rồi mẹ có con, bố mẹ về sống với nhau lúc đó tốt nghiệp cấp ba. Sinh con ra mới đi đăng ký kết hôn để làm giấy khai sinh cho con. Có đám cưới gì đâu. Sau này, cuộc sống vất vả quá, cũng quên mất là mình chưa cưới. Tới lúc ổn định rồi lại mỗi người một ngả…
Những lời mẹ nói, sao nhẹ nhàng nhưng chứa chan niềm chua xót vậy. Tôi nhìn mẹ. Bất giác thở dài. Mẹ lấy tay xoa lưng tôi nhưng cách bà vẫn thường làm lúc tôi còn nhỏ.
- Mẹ yêu bố lắm đúng không? - Tôi hỏi mẹ.
Mẹ khẽ gật đầu.
- Đến bây giờ mẹ vẫn còn yêu bố sao?
Mẹ vẫn gật đầu thật khẽ. Câu hỏi này tôi đã hỏi mẹ nhiều lần. Lòng mình còn yêu một người đậm sâu, đến với người sau, đâu thể nào trọn vẹn. Nhưng mẹ đã buông tay để bố đi, vì lựa chọn của bố khi ấy. Và vì mẹ không nhẫn tâm, tranh giành một người đàn ông với một đứa trẻ cần có cha những năm tháng trưởng thành.
Mẹ từng nói với tôi rằng, tình yêu không có nghĩa là ta sở hữu ai đó. Mà là trân trọng những phút giây đã từng bên họ và bao dung cho tất cả những lỗi lầm. Tình yêu của mẹ chính là cái buông tay thật khẽ để người mình yêu được sống cuộc đời mà họ mong muốn, cho dù nhận lại trong mẹ là một trái tim tổn thương.
Con người không phải là bộ quần áo mặc khi mới, giặt khi bẩn và bỏ đi khi cũ kỹ. Chúng ta không thể mãi mãi trẻ trung, đẹp đẽ như món đồ mới mua. Những tổn thương gây nên cho nhau cũng chẳng giống như vết dơ trên quần áo, có thể giặt tẩy để xoá mờ. Và chúng ta cũng không lặng thinh như đồ vật, chờ ngày mòn cũ thì lặng lẽ đem bỏ…
Tất cả những gì chúng ta từng có, từng trải qua đều hằn sâu trong ký ức.
Thế nên, mẹ đã luôn nhắc nhở tôi rằng: Điều quan trọng nhất chính là cách ta cư xử với nhau như thế nào. Tình yêu không thể chỉ nói yêu là đủ. Những gì ta làm sẽ thay lời ta nói, rằng tình cảm ta có… đậm sâu đến nhường nào.
Bỗng mẹ nói với tôi:
- Thời gian của mỗi người đều có hạn. Mẹ không muốn sau này con phải hối hận vì quyết định của bản thân ngày hôm nay. Sương à, bất cứ chuyện gì, hãy cứ thật chậm rãi thôi. Đừng ép mình vội vã quá! Có mẹ ở bên con rồi.
Tôi lại siết chặt vòng tay ôm lấy mẹ. Lặng yên nghe mẹ vỗ về.
Năm đó vì sinh tôi, bố mẹ đều không học tiếp lên đại học. Mặc dù khi đó, bố từng là học sinh rất xuất sắc với rất nhiều kỳ vọng của nhà trường. Thế mà học xong cấp ba, lại thành có vợ có con, phải làm công việc cực nhọc để kiếm sống. Mẹ luôn cảm thấy, những vướng bận năm đó đã lấy đi tiền đồ và thanh xuân của bố… Nhưng có khi nào mẹ cảm thấy tủi thân… vì thanh xuân của mẹ, cũng đã trôi nhanh, không gì lấy lại không?
Ngoài bốn mươi tuổi, mẹ vẫn cô đơn, không có cho mình một cuộc tình trọn vẹn. Nhưng lại luôn mong bố tôi hạnh phúc, dù có thế nào?
Người phụ nữ có thể khắc ghi bóng hình người đàn ông họ yêu xuyên suốt cả cuộc đời, cho dù trải qua nhiều nỗi đau và cả sự bội bạc như thế sao?
Mẹ chỉ nhớ rằng bố đã từng cố gắng vì gia đình chúng tôi, yêu thương, chăm sóc mẹ con tôi ra sao?! Mẹ nhớ mãi hình ảnh bố vất vả năm nào vì miếng cơm manh áo cho tổ ấm ba người… Vì những năm tháng khó khăn và hạnh phúc từng có… Sau này bố có sai với mẹ, mẹ cũng quên hết rồi, mẹ chẳng để tâm nữa.
Mẹ - thật kỳ lạ.
Người phụ nữ chỉ nhớ niềm vui, còn nỗi buồn thì đem đi … bỏ hết.
Bất chợt,
Tôi vô thức nhớ tới Như Hoa.
Chị ấy từng nói: “Minh là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời chị.”
Và cũng như mẹ tôi, điều duy nhất chị ấy mong muốn là nhìn thấy anh hạnh phúc.
Tôi giật mình khi trong câu chuyện tình cảm của mình, tôi không phải là người giống mẹ. Mà Như Hoa mới giống mẹ tôi. Lựa chọn buông tay - giờ đây, lại chính là chị ấy.
Mẹ bỗng ngập ngừng rồi nói với tôi:
- Sương này, bài học khó nhất cuộc đời là nắm và buông. Đôi khi con người ta cần học cách dũng cảm nắm tay đối phương, cùng đi chung con đường còn nhiều hoang mang phía trước. Có lúc, vẫn là bài học dũng cảm ấy, nhưng lại là dũng cảm buông tay - dũng cảm từ bỏ những gì không thực sự thuộc về mình. Đừng nắm tay sai người và buông tay nhầm thời điểm con nhé.
Giọng mẹ nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ say. Lúc ấy mơ màng, tôi chỉ đáp lại mẹ: “Vâng.”
____________
Sáng hôm sau, tôi bất ngờ khi anh gọi, rồi tự lái xe qua nhà mẹ để đón tôi. Vừa gặp anh đã nở nụ cười ấm áp, khiến trái tim tôi trở nên mềm nhũn:
- Tối qua em với mẹ tâm sự nhiều không?
Tôi vui vẻ nói với anh:
- Hai mẹ con trò chuyện tới hai giờ sáng. Em thiếp đi lúc nào không biết nữa.
Anh nhăn mặt:
- Bây giờ em đang mang thai, phải chú ý giờ giấc ngủ sớm mới tốt cho hai mẹ con.
Một tay anh cầm vô lăng lái xe, một tay đặt nhẹ lên bụng tôi.
Tôi mỉm cười cảm thấy hạnh phúc trước sự ân cần này của anh. Anh nói:
- Anh đặt hẹn bác sĩ rồi. Chiều mai, anh sẽ đưa em đi khám thai. Không biết con được bao nhiêu tuần rồi.
Tôi ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh. Anh nói tiếp:
- Tầm 4-5 tháng, chắc em phải xin nghỉ làm tạm thời. Anh sẽ sắp xếp với phòng nhân sự cho một lý do phù hợp.
Tôi ngỡ ngàng. Anh lấy một chiếc chìa khoá xe ô tô đặt vào tay tôi:
- Anh đã mua xe cho hai mẹ con rồi. Anh thấy một chiếc Mini Cooper hợp với em nhưng mà em không biết lái xe. Đi mini cooper mà dùng tài xế thì không hợp lý. Nên em dùng tạm chiếc Merc C250 bày đi. Anh tìm tài xế để đưa em đi làm hàng ngày.
Tôi chau mày. Đoạn sắp xếp này của anh, tôi có chút không hài lòng:
- Một phó phòng lương tháng hai mươi triệu, đi làm chưa lâu, lấy đâu ra tiền mua xe hơi? Tự dưng em có xe hơi đưa đón. Có phải là hơi khoa trương không? Em có thể đi taxi được mà.
Anh nheo mắt quay sang nhìn tôi, rồi lại chăm chú lái xe. Im lặng hồi lâu, bất ngờ anh nói:
- Được rồi, cứ theo ý em. Hai mẹ con an toàn là được. Xe này để sau đi. Em cứ giữ lấy.
Tôi lại tiếp tục hỏi anh:
- Nếu em nghỉ làm… thì có ảnh hưởng tới công việc không? Sau này em sẽ quay trở lại như thế nào?
Anh đưa một tay ra nắm lấy tay tôi:
- Để anh sắp xếp. Tạm thời, chuyện chúng mình, báo với hai bên gia đình trước. Những thứ khác không quan trọng, sắp xếp sau.
Tôi mở to mắt nhìn anh:
- Báo với hai bên gia đình?
Anh dừng xe vào bên đường. Nghiêm túc quay sang phía tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, ấm áp nói:
- Hãy cố gắng cùng anh. Anh sẽ gặp bố mẹ em. Em sẽ gặp bố mẹ anh. Có chuyện này anh muốn em biết: Bố mẹ anh là một cửa ải không dễ dàng. Em đừng buồn. Phải hết sức bình tĩnh. Anh biết là thiệt thòi cho em. Nhưng có lẽ chúng ta cần chút thời gian sắp xếp với gia đình, trước khi có những quyết định quan trọng hơn.
Hai mươi ba tuổi, một số bạn bè tôi đã lấy chồng và sinh con. Rất tiếc, tôi không phải là một trong số họ. Chuyện chồng con và phải đối mặt với gia đình đối phương với quá nhiều áp lực là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Với tất cả những chuyện này, tôi vốn chưa có sự trù bị, anh thì dồn dập sắp xếp hết mọi thứ, khiến cho tôi, không thể không cảm thấy hoang mang.
Khi anh vẫn đang chăm chú nhìn và chờ đợi phản ứng từ tôi, thì điện thoại anh rung lên. Anh buông tay tôi, nghe điện thoại. Đầu dây bên kia nói gì đó, mặt anh bỗng tối sầm lại. Nhanh chóng cúp máy, anh lái xe thẳng tới công ty. Tôi vội vã hỏi:
- Có chuyện gì gấp vậy anh?
Anh không nhìn tôi, chỉ đáp:
- Chủ tịch đang bị triệu tập để điều tra. Mới có lệnh triệu tập tức thì.
Thông tin này khiến tôi vô cùng bất ngờ. Đây chắc chắn là thông tin chấn động trong giới đầu tư thời điểm ấy.
Tới công ty, anh lập tức tham gia cuộc họp gấp cùng Ban Quản Trị. Cả công ty tôi náo loạn vì việc cảnh sát ập tới phòng chủ tịch với lệnh khám xét và thu giữ nhiều tài liệu. Rất nhiều nhân viên các phòng ban cũng được yêu cầu phối hợp với cơ quan điều tra.
Giữa khung cảnh tán loạn của mọi thứ xung quanh, tôi đưa mắt khắp nơi tìm bóng dáng của Quang nhưng không thấy. Tôi nhắn tin cho cậu ấy: “Em ở đâu?”
Ngay lập tức, Quang nhắn tin trả lời tôi: “Sân thượng”
Tôi chạy ra thang máy để lên sân thượng vì lo lắng cho Quang.
Khi cửa thang máy mở ra, tôi bất ngờ khi nhìn thấy: Như Hoa?
Tại sao chị ấy ở đây lúc này?
Như Hoa mỉm cười, gật đầu chào tôi. Chị ấy trông vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng như chị ấy vẫn thường hay thế. Nhưng bước chân lần này có vẻ vội vã hơn mọi khi, chị ấy hình như… đang đi về phía phòng của anh…
Vẫn là cảm giác bất an của tôi mỗi lần nhìn thấy Như Hoa thoáng qua cuộc đời. Chị ấy đến đây làm gì?
( Còn nữa )
___________
*Ngoại Truyện 2: Phía sau người đàn ông ấy.
Minh mệt mỏi thở dài nhìn qua cửa sổ. Khung cảnh thành phố về đêm nhìn từ phòng làm việc của anh hiện lên thật rực rỡ. Nhưng trong lòng anh lại đầy rẫy những muộn phiền. Anh đã cố gắng rất nhiều cho cuộc hôn nhân này. Tình cảm anh dành cho vợ, lẽ nào cô ấy không nhận thấy? Anh từng hứa sẽ chăm lo cho mẹ con cô, suốt ngần ấy năm, chưa một lần anh sai khác với lời hứa ấy. Cũng chưa từng làm gì có lỗi với cô. Cho dù mọi cám dỗ vây quanh anh, phụ nữ đẹp xung quanh anh, chưa bao giờ thiếu.
Nhưng vì sao, Như Hoa lúc nào cũng vậy? Cô ấy luôn có dáng vẻ trầm tư của một người phụ nữ không hạnh phúc?
Họ đã nói về vấn đề này nhiều lần và đây là lần thứ bao nhiêu, anh không còn nhớ nữa… Về việc sinh con. Anh không thể đem tính mạng người phụ nữ anh yêu thương ra cho tử thần trêu đùa, tin vào sự hên xui của số phận được. Tại sao Như Hoa vẫn cứ không hiểu lòng anh? Anh yêu cô và với anh Lucas, Lucy chính là con của anh. Cái cách mà cô nỗ lực muốn sinh con cho anh… Chẳng khác nào cào sâu nỗi đau mà anh đã giấu, cứ như muốn nhắc anh phải nhớ: Chúng không phải là con anh.
Anh không bao giờ quên ngày Như Hoa sinh cặp sinh đôi. Suốt mười tiếng đồng hồ anh đứng lên ngồi xuống không biết bao lần ở ngoài phòng chờ ca sinh mổ. Khi Như Hoa bị băng huyết vào phòng sịn, gương mặt xinh đẹp của cô gần như trở nên trắng bệch, vô cùng đau đớn. Hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi mắt đượm buồn làm anh rung động ấy… Cô ấy nghẹn ngào nói: “Hãy cứu con em. Con em…”
Ngày hôm ấy, chứng kiến Như Hoa dành giật sự sống với tử thần… Anh mới hiểu ra rằng, làm phụ nữ thật vất vả biết mấy.
Bố mẹ anh cũng cùng anh chờ đợi cặp sinh đôi, mọi người đều thấp thỏm lo lắng cho ba mẹ con.
May mắn thay, mọi thứ đã vẹn tròn. Chỉ có điều những khoảng khắc đau đớn mà Như Hoa trải qua mãi mãi trở thành nỗi ám ảnh sâu trong lòng anh.
Vì mang thai cặp sinh đôi và trải qua một ca sinh khó. Màng tử cung của Như Hoa đã trở nên rất mỏng manh, yếu đuối. Việc tiếp tục mang thai gây nguy hiểm rất lớn đến tính mạng cô ấy. Vậy nên, anh đã quyết định ở bên cô, coi con cô là con của anh cho dù họ không cùng huyết thống.
Nhưng Như Hoa không muốn như thế. Bằng một cách nào đó, cô luôn trăn trở việc phải sinh con cho anh bằng được. Khi Lucas và Lucy được 5 tuổi, cô đã mang thai và sẩy ở tháng thứ ba. Vì việc này, Như Hoa rất đau khổ. Nhưng người dằn vặt hơn cả lại chính là Minh.
Anh đâu lấy cô về để … đẻ. Anh lấy cô vì anh thực sự yêu cô và điều anh mong muốn ở cô, hơn cả những đứa trẻ của hai người họ, chính là cô thực sự cũng yêu anh như vậy.
Họ ở bên nhau ngần đó năm, điều khiến anh yêu cô nhất cũng là điều khiến anh… ghét cô nhất. Đó chính là cảm giác, anh chưa bao giờ hiểu được rõ người phụ nữ này.
——————-
Như Hoa hiểu gia đình chồng, bố mẹ chồng đều là những người truyền thống. Minh còn có một chị gái. Xét cho cùng, anh chính là con độc đích trong nhà. Với gia đình truyền thống như vậy, bố chồng cô rất kỳ vọng vào cháu đích tôn. Ông bà rất thương ba mẹ con cô. Và luôn coi Lucas là cháu đích tôn của mình.
Giữa tình cảm của tất cả những con người đã cưu mang ba mẹ con cô trong nhiều năm như vậy, cô sống dối lừa họ như thế… Là điều lương tâm cô không cho phép. Không thể cho phép.
Ngay cả khi anh có con Lucas và Lucy như ruột thịt của mình, thì sự thật, hai đứa trẻ cũng không phải huyết thống họ Nguyễn. Sao có thể lừa dối cả một dòng họ mãi như thế. Dù cho sự việc này một đời một kiếp không thể nào bại lộ. Nhưng lương tâm của Như Hoa cũng không cho phép. Cô luôn sống trong sự áy náy và bất an…
Người ta chỉ buồn vì người quá tốt với mình.
Người càng tốt với ta, ta càng không muốn phụ lòng, càng mong đền đáp.
Thà gia đình anh ghét bỏ cô, anh đối xử tệ với cô, có khi Như Hoa còn cảm thấy thanh thản hơn thế này.
Sau lần cô bị sẩy thai ấy, đã nhiều lần cô nhắc lại với anh chuyện con cái. Nhưng anh đều gạt bỏ. Dần dần, hai người thậm chí sống như ly thân vì anh tránh nói chuyện mang thai.
Một lần, Như Hoa đề cập với anh chuyện nhờ người mang thai hộ. Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói, để anh suy nghĩ thêm.
Cũng chính trong lần ấy, Như Hoa nhận ra, thực sự không phải như những gì anh nói, anh vẫn mong có con… Chỉ là anh không nỡ nhìn thấy cô đau đớn thêm mà thôi…
Nhưng ngay cả việc mang thai hộ, cũng không dễ dàng như cô nghĩ. Mọi thứ đều trở nên rối ren… Như Hoa cảm thấy mệt mỏi khi mình bỗng dưng trở thành gánh nặng về cả tinh thần lẫn cản trở cuộc đời anh.
Nhìn hai con ngày một lớn khôn, bất giác trong cô nhen nhóm suy nghĩ muốn nói ra sự thật. Cô không muốn giấu giếm như thế này mãi. Vào thời điểm ấy, cô không thể nói với anh tất cả những việc chợt đến, khiến cô lo lắng được.
“Mình là gánh nặng đã đủ lâu rồi.” - Như Hoa thầm nghĩ.
Một ngày, cô nói với anh:
- Mình tạm chia tay nhau đi. Em cần thời gian
Anh sững người nhìn cô. Ánh mắt anh biểu thị sự phẫn nộ. Nhưng anh im lặng không nói gì.
Chuyện chia tay, không thể đem ra để đùa được.
Sau rất nhiều ngày im lặng, anh cầm đơn ly hôn mà cô đã chuẩn bị.
- Anh sẽ ký, nhưng không phải lúc này. Lucas và Lucy mãi mãi là con anh. Em không thể mang hai đứa đi đâu cả. Đây vẫn là nhà của mẹ con em. Nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi.
Vậy mà… có lẽ bằng một cách nào đó, Như Hoa và hai con vẫn lặng lẽ rời xa khỏi cuộc đời anh. Vì sao cô ấy quyết định như thế?
Lý do có là gì đi chăng nữa…
Anh cũng không tha thứ cho cô được. Anh đã níu kéo, đã mong muốn giữ ba mẹ con lại bên mình. Nhưng cô vẫn chọn cách đem những đứa trẻ rời xa anh, sau tất cả.
Anh cảm thấy mình bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà rộng lớn này.
Từng mảng ký ức đẹp đẽ gia đình họ từng có, anh vẫn luôn lưu giữ trọn vẹn. Mỗi lần đi làm về, anh đều vào phòng hai con, ngồi trong đó một lúc lâu rất lâu…
Lặng lẽ chôn dấu nỗi đau của mình đằng sau vẻ ngoài của người đàn ông mạnh mẽ.
“Anh đã làm tất cả vì em, tại sao em vẫn đem các con rời xa anh?”
“Em sẽ nói với anh. Nhưng không phải bây giờ. Mình bình thường như bạn bè được không? Để hai đứa nhỏ không cảm thấy quá khác lạ!”
“Nếu em không muốn các con tổn thương, sao em lại làm như vậy? Em không thấy điều em nói với việc em làm mâu thuẫn hay sao?”
“Em xin anh.”
“Được, tuỳ ý em.”
“Vậy mình vẫn sẽ là bạn, đúng không!”
“Anh không muốn nói nữa. Tuỳ ý em.”
“Anh đừng như thế!”
“Thôi, mình không phải trẻ con nữa. Không cần nói mãi một chuyện đã quyết định rồi. Anh nói tuỳ ý em, thì sau này cứ tuỳ ý em.”
“Em xin lỗi.”
“Chỉ cần em hứa một việc!”
“Bất cứ việc gì!”
“Lucas và Lucy là con của anh. Vậy thôi! Bố mẹ anh già rồi. Có những chuyện họ không cần biết. Nếu biết, sẽ không chịu nổi.”
“Vâng.”
Trong lòng anh, cô đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh rồi. Dù rất yêu cô, nhưng anh có lẽ chẳng thể nào tha thứ được. Có một chút gì đó, không thể nói là “hận”, nhưng nó rất “đau”… Người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, đã tự tay phá vỡ những gì mình trân trọng nhất.
__________
Như Hoa không muốn ra đi.
Nhưng đến một ngày, số phận buộc cô phải rời xa anh, vì anh.
Cô không thể để anh phải chống đỡ cuộc đời cô mãi.
Trong lòng Như Hoa, vẫn có những bí mật chưa thể nói. Cô chấp nhận để anh trách hận cô. Chỉ cần cuộc đời anh sau này, sẽ chẳng phải vì cô mà liên luỵ.
Đau một lần, một lần rồi thôi.
Có thật sẽ thôi được không?
_________
*LTG:
Chà!!! Mọi người đã phải đợi 5 ngày cho phần 10. Đối với truyện mạng thì như thế hơi lâu nhỉ? Nhưng có lẽ là khoảng thời gian đủ để chúng ta chiêm nghiệm một chút trước khi bước tiếp đoạn tình cảm này của các nhân vật.
Con người với rất nhiều mâu thuẫn nội tại. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình.
Về phần cá nhân tác giả, mình hy vọng mỗi độc giả luôn tìm thấy bóng dáng câu chuyện của bản thân qua từng nhân vật.
Một chút gì đó xa lạ nhưng rất thân quen.
Hỉ - nộ - ái - ố nhân gian, là điều chúng ta dù muốn hay không sẽ vẫn luôn phải đối mặt đầy thấm thía trong cuộc đời.
Mong các bạn luôn hạnh phúc với sự lựa chọn của bản thân.
Cám ơn vì đã đọc truyện! Hãy tiếp tục theo dõi các phần sau nhé?!
Vì sao Như Hoa đem hai con sang Canada và vì sao cô ấy trở về? Sương sẽ đi tiếp những ngày tới như thế nào?
Hãy chờ đợi nhé! ❣️❤️
con tim mong manh 在 Duong Edward Nguyen Youtube 的最佳解答
NHẠC HOA LỜI VIỆT ACOUSTIC COVER - CON TIM XAO ĐỘNG - Dương Edward || KHÚC HOẠ TÌNH 2021
------------------------------------------------------------------------------------
► SUSBCRIBE Edward Duong Nguyen Official Channel: https://bit.ly/duongedward
------------------------------------------------------------------------------------
CON TIM XAO ĐỘNG
-- DƯƠNG EDWARD --
Executive Producer: Denise Quyên Trần
Singer: Dương Edward
Composer: Nhạc Hoa
Lyrics: Tùng Phạm
Arranger: Trần Hải Nam
Recording: AMG Studio
Mix & Master: AMG Studio
Guitarist: Trần Hải Nam
Bass: Huy Lee
Production House: Pyramid Entertainment
Production Manager: Nguyễn Diệu Hoa
Director: Hải Nguyễn Đức
Concept by: Hải Nguyễn Đức
Producer: Lê Phúc - Sơn Lê
Camop: Cá Rô
Assistant Director: Dâu Dâu
Assistant Cameraman: Nguyễn Bảo - Súp Lơ
Editor & Color Grading: Tú Phạm
Communication Manager: Luận NC
M.U.A: Bảo Hằng
Stylist: Ngọc Bống
Suit: Dezi
Lighting & Equipments: CineHanoi
BTS: Bùi Đức Hưng
Artwork: Tuấn Nguyễn 5AM
● Special thanks to O'HARA Clothing, Liti Florist, Anh Zai Vũ Hoàng.
☞ Follow Edward Duong Nguyen :
Facebook → https://www.facebook.com/tungduong92
Instagram → https://www.instagram.com/edwardnguyen892
Email → [email protected]
► Lyrics:
Đêm nay ngồi ngắm sao trời,gió xuân ngời. Chợt nhớ dĩ vãng lúc ấy, yêu nàng đắm say.
Nhìn hạt mưa nhẹ bay, có em bên anh tháng ngày..
Chìm đắm trong cơn mơ đêm xuân nghe hồn ngất ngây.
Ta nghe từ trái tim mình, vẫn bóng hình. Nàng mong manh như sương mai, không nhạt phai.
Chỉ mình nàng không một ai,mãi bên em hoài. Người yêu dấu ơi,let me hold you tight (yêu em không hề sai)
*****Ước muốn sẽ mãi mãi luôn cùng em(trong đời).
Như đôi chim bay về cuối trời
Như trăng như sao, bên nhau ta mãi không rời.
Nhưng ước muốn ấy đã tan tựa khói mây
Chuyện cũ dĩ vãng giống như một cơn mưa chiều
Tan nhanh trong đêm lúc anh chợt tỉnh giấc
Em đi mang yêu thương, mang gió đông quay về
Nghe trái tim bỗng tan vỡ,nhớ em người ơi......
Đếm sao trên trời, nhớ em đếm sao trên trời, chẳng thể nào nguôi.
Biết em đã xa thật rồi
Biết em không về,biết em đã quên câu thề
Gửi gió mây mang yêu thương trao em đêm này
hastag: #duongedward #EdwardDuongNguyen #acoustic #cover #khuchoatinh #contimxaodong #nhachoa #nhachoaloiviet
----------------------------------------------/-------------
© Bản quyền thuộc về Edward Duong Nguyen
© Copyright by Edward Duong Nguyen ☞ Do not Reup nhạc hay nhạc trẻ nhac hay
con tim mong manh 在 Tiến Nguyễn Official Youtube 的精選貼文
CHỜ ĐẾN KHI THẾ GIAN ĐẢO NGƯỢC | ANH KHOA x TIẾN NGUYỄN | OFFICIAL KARAOKE
Thể hiện : Anh Khoa
Lời Việt : Tiến Nguyễn
Hoà âm phối khí : Tiến Nguyễn
(Fb : https://www.facebook.com/tiennguyen235 )
-------------------------
MV Official : https://www.youtube.com/watch?v=VPZC6_RYE-Q
!!! Xin hãy để lại 1 lời nhắn dưới video, ghi nguồn và dẫn link về video này của mình nếu bạn muốn sử dụng phần lời Việt hoặc beat, audio ở bất cứ đâu. Xin cảm ơn ^.^
Không Reup Video này các bạn nhé!
------------------------
♫ LYRICS :
Verse 1
Đơn phương yêu em đã từ bao lâu
Yêu thương chôn sâu chẳng thể lãng quên
Chỉ cần thấy em hé đôi cười hạnh phúc, lúc ấy
là tất cả với anh!
Verse 2
Con tim mong manh, từng ngày yêu thêm
Bất chấp lý trí , chẳng sợ đúng sai
Một ngày nếu như Tuyết nơi Bắc cực tan biến, liệu rằng em sẽ ngoảnh lại nơi anh?
Chorus :
Chờ khi thế gian kia đảo ngược, em sẽ yêu anh ?
Chờ khi sóng tan, khi biển cạn, em sẽ bước đến
Chờ khi áng mây không còn trôi, dẫu là xa xôi
em vẫn gần kề
Đến siết đôi tay anh , tình yêu chẳng mong manh!!!
Chờ khi thế gian kia đảo ngược, em sẽ bên anh ?
Và khi mỗi năm còn 1 mùa là mùa thương nhớ
Chờ khi bóng tối không buông xuống giữa đêm lời hát sẽ thôi cô đơn
Anh mãi mong 1 ngày ...ngày ta không cách xa!
#Chodenkhithegiandaonguockaraoke#TienNguyen#AnhKhoa#karaoke #beat
?Bạn cần mua đàn thì liên hệ Shop mình theo link này nhé: https://www.facebook.com/tiennguyenmusic
Địa chỉ: số 81 đường Cộng Hòa, P.4, Q.Tân Bình, TP.HCM. Hotline : (028)35352434 - 0966668804 (SHIP HÀNG TOÀN QUỐC)
Bản quyền thuộc về Tiến Nguyễn, vui lòng không đăng tải lại dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tôi. Xin cảm ơn.
con tim mong manh 在 Phan Mạnh Quỳnh Official Youtube 的最讚貼文
ĐÀN ÔNG KHÔNG NÓI - PHAN MẠNH QUỲNH x KARIK x STING [OFFICIAL M/V]
Có những người luôn chọn cố gắng đến những ngày cuối cùng của năm
Vì những điều lớn hơn cả chính bản thân họ.
#PhanManhQuynh
#Karik
#DOKN
Composer & Arranger: Phan Mạnh Quỳnh & Karik
Beat: Drum7, StilaD
Mixing: StillaD, Long Cao
Mastering: Long Cao
Director: La Zung
Intro:
Ngày qua rồi đêm, khi đã quen với lặng im, người đó mải miết trên những tâm tư của mình.
Tạm quen hồ nghi và những lời không hiểu thấu, vì cuốn sách đời người có biêt bao câu chuyện phía sau muôn màu.
Rap ver 1:
Nắng cuối ngày buông xuống, tâm trí chia 2 luồng
1 nửa cho hy vọng, nửa còn lại cho nỗi buồn
Sáng đêm mãi chạy theo vòng xoáy khát vọng điên cuồng
Đã từng cho là sẽ dừng hẳn nhưng mà trái tim thì không muốn
Một mình ta chơi vơi, trầm tư 1 góc trời
Khắc khoải trong đôi phút nhưng vì bình yên vẫn tiến tới
Dù có lúc tâm không vui
Ta vẫn đi tiếp không lùi
Cùng niềm tin ta rong ruổi
Đến khi mọi việc xong xuôi
Nghĩ đến em, đến gia đình bản thân lại càng muốn cố hơn
Vì ta biết quay về sau vất vả ta sẽ không cô đơn
Áo sờn vai, không sờn lòng vì ta có khát vọng bầu bạn
Dẫu cho có bao nhiêu là khó khăn vì họ ta sẽ không đầu hàng
Ráng ngược xuôi khắp nơi không màng gian nan
Nỗ lực vì những con người mà ta cho là xứng đáng
Kệ bao nhiêu người gièm pha, cứ hân hoan trên con đường xa
Nghĩ về điều trân quý ở nhà ta lại bình thản mỉm cười mà tiếp tục đạp chân ga…wut !
Chorus:
Trong tim mang theo điều luôn quý giá, như đám lửa chiếu đường ta
Để Ngăn không buông xuôi dù khi vấp ngã, lý do đưa chân ta đi xa
Mong nơi thương yêu nhận về yên vui, vai ta gánh thay gian nan
Cố gắng sớm tối đàn ông chẳng nói, lúc mệt nhoài không nghe kêu than
Rap ver 2:
Tôi biết bạn mang nhiều suy nghĩ với bao bộn bề chuyện ngày mai
Đôi khi nỗi niềm chảy như thác đổ băng qua trong tim từng ngày dài
Bởi lúc này tôi cũng đang như bạn…nhiều ưu tư và mệt nhoài
Nhưng khi nghĩ về những điều trên vai…lý trí mách tôi đừng dừng lại
Mệt mỏi thì bình tâm ít phút rồi lại bước
Có thế nào hãy luôn lạc quan mà tiến về phía trước
Dù nơi đó là nắng cháy hay mưa giông, còn bao nhiêu việc vẫn chưa xong
Ai cũng có hơn 1 lý do để cố gắng vì điều mình xem như mạng sống
Lấy nụ cười người thân làm động lực,
Những việc đúng đắn trước sau sẽ lớn dần thành niềm vui
Đặt để trọn vẹn chân thành bản thân vào từng công sức,
rồi thành quả sẽ là món quà khoả lấp đi mọi buồn tủi
Làm hết mình bằng cả trái tim, niềm tin không hư hao
Một ngày hạnh phúc rồi sẽ tới thay cho phần công lao
Chẳng con thuyền nào ra khơi mà chưa gặp giông bão
Chỉ cần bản thân không dừng lại, chậm chút cũng không sao
Chorus:
Trong tim mang theo điều luôn quý giá, như đám lửa chiếu đường ta
Để Ngăn không buông xuôi dù khi vấp ngã, lý do đưa chân ta đi xa
Mong nơi thương yêu nhận về yên vui, vai ta gánh thay gian nan
Cố gắng sớm tối đàn ông chẳng nói, lúc mệt nhoài không nghe kêu than
Bridge:
Nếu lúc trước biết đâu ta đã bỏ cuộc cả khi chịu vất vả được
Có lẽ chưa thấy động lực để miệt mài như thời gian qua
Vì bao gian khó hôm nay, cùng muôn ý chí mỗi ngày
Thật ra đâu phải cho chính bản thân ta
Chorus/ending:
Trong tim mang theo điều luôn quý giá, như đám lửa chiếu đường ta
Để Ngăn không buông xuôi dù khi vấp ngã, lý do đưa chân ta đi xa
Mong nơi thương yêu nhận về yên vui, vai ta gánh thay gian nan
Cố gắng sớm tối đàn ông chẳng nói, lúc mệt nhoài không nghe kêu than
♫ Click Đăng Kí Để Xem Video Mới Nhất: http://popsww.com/phanmanhquynh
Cảm ơn cả nhà đã và đang ủng hộ Phan Mạnh Quỳnh. Cảm ơn Family FC luôn đồng hành với Phan Mạnh Quỳnh từ trước đến nay. Chân thành cảm ơn.
●═══════════════════════════════════════════●
▶ Theo Dõi Phan Mạnh Quỳnh:
♫ Tiểu sử Phan Mạnh Quỳnh: https://vavomusic.com/portfolio/ca-si-phan-manh-quynh/
♫ Youtube: http://popsww.com/phanmanhquynh
♫ Facebook: https://www.facebook.com/pmq.and.friends
♫ Fanpage: https://www.facebook.com/PhanManhQuynhOfficial/
Liên hệ:
pmqcontact@gmail.com
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
PHAN MANH QUYNH OFFICIAL YOUTUBE CHANNEL!
© Bản quyền thuộc về Phan Mạnh Quỳnh Official
© Copyright by Phan Manh Quynh Official
☞ Please do not Reup