Năm 2009, mình đi LHP Sundance và được xem bộ phim Sin Nombre của Cary Fukunaga. Ở LHP, mọi người đều nói về bộ phim ngắn Victoria Para Chino của Cary, tiền đề để Cary phát triển thành phim dài Sin Nombre. Mình đã tìm xem bộ phim ngắn này, và bị sốc, ngạt thở và nghĩ về thân phận con người rất nhiều sau đó.
Không ngờ 10 năm sau, câu chuyện trong phim từng ám ảnh mình, lại trở thành sự thật với những người đồng bào của mình.
Thế nhưng, mình tin rằng, những nhà làm phim Việt Nam sẽ không bao giờ được làm một bộ phim về thân phận những đồng bào này với chế độ kiểm duyệt này.
Những thân phận người Việt buồn bã cô độc khốn khổ, như cọng rơm, sẽ không bao giờ được đề cập trên phim ảnh.
Chúng ta chỉ được làm phim vui vẻ, về người giàu, về niềm vui và hạnh phúc, về những cô gái có nhiều tiền sẽ không tìm đường bỏ xứ mà đi thay vào đó sẽ mua sắm đồ hiệu, có bầu trước tuổi 17. Làm phim về những đứa trẻ bán vé dò còn bị xem là bôi nhọ hiện thực xã hội, thì ai mà cho làm phim về thân phận người đi biệt xứ.
Thôi thì, xem phim nước ngoài, và nghĩ về phận người mình vậy.
Search