NỖI BUỒN VÀ SỰ CÔ ĐƠN LÀ MỘT PHẦN TUỔI TRẺ
Những năm này, khi đã bắt đầu ý thức về nỗi cô đơn của quá trình trưởng thành, sự mất mát để thấu hiểu hai tiếng an yên. Đại mới nhận ra, nỗi buồn và sự vô định của tuổi trẻ chính là những bài học đầu đời quý giá tôi luyện cho ta một tâm hồn trầm tĩnh và bình lặng. Nỗi buồn và sự cô đơn vẫn luôn ở đó dù ta bao nhiêu tuổi, dịu dàng nằm trong một góc khuất của tâm hồn, thỉnh thoảng nhớ đến, sẽ làm ta nao lòng, nhưng bởi vì vậy mới khiến ta hiểu được hạnh phúc quá mỏng manh, hãy luôn yêu thương và sống thành thật với chính mình, khiêm nhường với cuộc đời và tự nhiên cuộc sống của bạn sẽ trở nên bình yên tốt đẹp thôi.
Nói đến nỗi buồn và sự cô đơn của tuổi trẻ, Đại luôn nhớ tới tác phẩm Rừng Na-uy của bác Haruki Mukarami. Khác với lối văn chương huyền ảo và siêu thực thường thấy ở những tác phẩm khác của bác, Rừng Na-uy tái hiện nỗi xót xa, chênh vênh và vô định của lứa tuổi đầu 20 bằng những câu chữ, tình tiết vô cùng giản dị và lãng mạn nhưng cũng thực tế như sự sống và cái chết. Có lẽ chính vì thế mà mỗi khi đọc lại, nó luôn làm Đại suy ngẫm rất nhiều!
“Trưởng thành là một quá trình đau đớn, nhưng đáng tự hào.”
Những thay đổi, bước ngoặc ở độ tuổi 18 thường mở ra nhiều con đường mới, ép buộc ta phải lựa chọn, mà đa phần ta sẽ không thể xác định được đâu là con đường ta yêu thích, đâu là con đường ta nên đi, mọi thứ đều mơ hồ và viễn vông như thế. Khiến ta cứ mãi loay hoay không biết làm cách nào để vượt qua. Ta vô tình nhốt mình trong những nỗi buồn, những so sánh, áp lực nghẹt thở không có hồi kết, ta tách bản thân mình ra khỏi những người thân yêu, cuộn mình gặm nhắm những vết thương. Rồi ta bắt đầu sợ hãi sự cô độc, cố gắng chống trả để thoát khỏi nó. Thế nhưng có những nỗi buồn để thấu hiểu, phải đi qua hết một đời!
Hãy sống thật đơn giản, buồn thì gặp bạn bè, chán thì đi du lịch, cô đơn thì đọc sách, bình thản đợi chờ tình yêu, nương tựa vào nỗi buồn của mình, thật thà với bản thân. Bởi vì đó là một hành trình dài trước khi ta tìm ra được giá trị của mình và hiểu ra Ta là ai? Ta muốn gì? Ta có thể làm được gì? Đừng gấp gáp, đừng sợ hãi, rồi bạn sẽ gặp một ai đó, giống như cách Toru gặp Midori, đưa bạn đến những trải nghiệm chưa từng ngờ đến trong đời.
Bài viết này, Đại muốn gửi tới tất cả những bạn trẻ còn đang chông chênh loay hoay với cuộc sống, những bạn hằng ngày vẫn gửi cho Đại rất nhiều tin nhắn tâm sự về sự bất lực của bản thân. Bạn có thể buồn, có thể cô đơn nhưng đừng sợ hãi cũng đừng nghi ngờ bản thân, hãy mạnh mẽ tiến về phía trước. Có thể con đường bạn đang đi không phải là con đường dễ dàng nhất, nhưng chắc chắn nó sẽ dẫn bạn tới một cái kết quả tốt đẹp hơn.
#whatever #cudidaidi
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...
cudidaidi 在 Trần Quang Đại Facebook 的最佳貼文
MYANMAR - ĐẤT NƯỚC CỦA SỰ BÌNH YÊN
Mỗi khi thấy lòng mình không tĩnh, Đại lại bước chân đi. Có lúc Đại thấy mình đang chìm đắm trong những nụ cười hạnh phúc ở Bhutan, có khi thấy mình đang rảo bước trên những đại lộ đông đúc ở Paris và ở một thời điểm nào đó, Đại thấy mình đang lang thang đi tìm sự an yên đích thực trên vùng đất Myanmar tưởng xa mà lại gần.
Không nhớ là bởi lí do nào mà Đại lại chọn Myanmar như chốn dừng chân lí tưởng cho những nghỉ ngơi khỏi bụi bặm và bận rộn ở Sài Gòn, chỉ nhớ Đại đã có thể là chính mình, đối thoại với chính mình mỗi lúc ngồi yên, lặng ngắm hoàng hôn khẽ rơi xuống mặt hồ Inle.
Thiên đường trên đất Myanmar những buổi chiều hoàng hôn đâu đó thấp thoáng bóng lưng vài người đàn ông đánh cá miệt mài, điêu luyện như những màn múa bale, mấy cô nàng duyên dáng với chiếc Thummy cắm cúi tỉa tót cho những “cánh đồng nổi”, đàn em bé nô đùa bên những bãi bồi vẽ nên một góc Myanmar yên bình và thơ mộng đến lạ thường.
Thật là một điều thiếu sót nếu như không tự mình khám phá những ngôi đền chùa cổ kính và huyền dịu ở Burma mang trên mình cả một nền văn hóa độc đáo của một thời đại hưng thịnh. Những ngọn tháp cao chọc trời hiện ra mờ mờ ảo ảo bên làn sương trắng dưới ánh mặt trời đỏ rực cả một vùng không gian, những bức tường bằng gạch nung mang đầy những dấu ấn lịch sử, những tiếng chuông chùa vọng vào không gian huyền ảo và cả những nhà sư da ngăm đen với nét ấm áp, hiền hòa trên gương mặt. Một Myanmar mộng mị và bí ẩn mở ra trước mắt.
Lúc ở Myanmar, Đại nhớ nhất là một Yangon đông đúc nhưng tốt bụng và rất nhiệt tình. Yangon có cả thảy mọi thứ mà Đại cảm thấy hạnh phúc mỗi lần nhìn ngắm. Có xe bus của người bản địa, có những em nhỏ tíu tít mời quà lưu niệm, có mấy quán cơm của người Burma, có phấn thanaka thoa lên mặt để khỏi bị cháy khét bởi cái nắng rực lửa ngoài kia, có những nụ cười dính đầy trầu… Những buổi chiều ngồi yên tĩnh trên vỉa hè, Đại thấy mình nhoẻn miệng cười còn tâm hồn mình như đang hòa quyện vào cái ồn ào rất tĩnh, rất chất của Yangon.
Myanmar tuy tĩnh lặng và hiền hòa nhưng cũng có những quy tắc khắc khe và đôi khi kỳ lạ, tạo nên bản sắc độc đáo của riêng mình. Ở đây, không một ngôi chùa nào cho phép bạn diện lên mình bộ trang phục ngắn trên đầu gối và mang giày dép vào những khu vực tôn nghiêm này. Nó sẽ là một hành động mất lịch sự khi bạn gọi phục vụ bằng âm thanh giống như nụ hôn, không được phép vỗ đầu người khác hay không được chạm vào vạt áo của những nhà sư.
Bỏ qua những quy tắc đó thì dù là lúc đang say cơn say của một thành phố bé nhỏ, đang ngắm hoàng hôn trên cây cầu gỗ tếch U Bein, đang đạp xe hàng cây số để ngắm mặt trời mọc, ngắm kinh khí cầu, hay đang ngơ ngác trước những tượng Phật khổng lồ, dù là hàng trăm ngàn trải nghiệm nối đuôi nhau trải ra trước mắt, Myanmar luôn đem đến cho Đại cùng một cảm giác. Đó chính là sự bình yên đến lạ kỳ.
#Whatever #cudidaidi
cudidaidi 在 Trần Quang Đại Facebook 的最佳貼文
CHÚNG TA CÓ ĐANG LÃNG PHÍ THỜI GIAN VÀO VIỆC “XÊ DỊCH"?
Hồi còn học đại học, cũng như bao bạn trẻ khác, Đại rất thích đi du lịch. Mà hồi đó thì sinh viên cũng không có nhiều khả năng để “xách balo lên và đi" như nhiều bạn trẻ bây giờ. Mỗi lần muốn đi du lịch, Đại đã phải tiết kiệm trong một khoảng thời gian tương đối để có thể đi những nơi mà mình thích. Những chuyến du lịch ấy giống như là một phần thưởng cho những cố gắng của Đại. Và sau khi trở về từ những chuyến du lịch ấy, Đại giống như càng có thêm động lực để làm việc và hoàn thiện mình hơn, vì cảm thấy mình còn nhiều nơi phải đi quá, mình còn nhiều thứ muốn thấy, muốn mở mang tầm mắt của mình.
Đối với một số bạn trẻ hiện nay theo Đại biết thì đi du lịch chính là một biện pháp trốn tránh thực tại hay nói đúng hơn là trốn tránh những điều bất lợi đã, đang và luôn xảy ra với các bạn. Hoặc cũng có thể vì một chút hứng thú giữa những người bạn, sau đó cả một nhóm toàn bạn bè chơi thân với nhau rủ nhau đi du lịch, đưa nhau đi trốn, đi để trải nghiệm,... Mình biết đi du lịch là một trong những biện pháp để xả stress rất hiệu quả nhưng đi như thế nào và cách bạn tận hưởng chuyến du lịch đó ra sao thì sẽ ảnh hưởng đến việc “xả stress" của bạn rất nhiều. Có những bạn, trước khi đi thì hào hứng lắm nhưng khi về còn bị xuống tinh thần hơn và tất cả những điều mà bạn ấy rút ra từ chuyến du lịch ấy là: “Mệt quá, biết vậy không đi còn hơn!”. Và điều này lại càng làm cho các bạn bị stress nặng hơn.
Có rất nhiều lý do để chúng ta chọn du lịch là sở thích nhưng hầu như chưa ai nghĩ rằng đi du lịch để làm gì. Đối với Đại, mỗi chuyến du lịch là sự trải nghiệm, là động lực để phấn đấu cho rất nhiều nỗ lực của mình sau đó. Nếu một ngày, bạn gặp quá nhiều căng thẳng và mệt mỏi trong cuộc sống thì mình nghĩ điều đầu tiên bạn nên tập cách cân bằng lại cuộc sống và sắp xếp lại một chút những lớp công việc của mình. Chỉ khi bạn có được một hệ thống mọi thứ đều ngăn nắp thì Đại chắc chắn rằng bạn sẽ ổn định lại sớm thôi. Chạy trốn trông phải là cách giải quyết, có khi nó lại làm cho tình trạng của bạn thêm rối hơn đấy. Giống như một câu Đại đã từng được nghe: “Niềm vui sống trong con người cũng giống như một cái cây, sẽ đâm chồi trong những cái đẹp bình dị, và khai hoa kết trái giữa những niềm vui bình thường nhất”.
Hãy để mỗi lần “xê dịch" của chúng ta thật sự là dịp để trải nghiệm. Những chuyến du lịch sẽ là nơi để hưởng thụ sự thành công và sự cố gắng mà chúng ta đã đạt được, phải không nào?
#whatever #cudidaidi